Tuesday, December 7, 2010

TÌNH GỬI TỪ TRÊN ĐÔI CÁNH SẮT

Tôi đến tìm Em ngày chớm hạ
Vai nặng hành trang, tim nặng tình
Ngâp ngừng muốn nói câu từ giã
Ngại làm nắng úa lúc bình minh.

Lời yêu thầm nói trong thinh lặng
Để giấc hoàng lan vẫn dịu êm
Tầm xuân đang hé cười trong nắng
Sao hồn như lá úa bên thềm?!

Em mộng mơ gì trong giấc ngủ
Có biết ngày vui ánh mai hồng
Có thấy tình hoa đang hé nụ
Trong tiếng hoan ca buổi hừng đông?!

Đường mây rồi sẽ chia vạn dặm
Một tiếng yêu còn đọng trên môi
Em đang say giấc trong mộng thắm
Có biết sầu đang dậy khôn nguôi?!

Ước gì Em hiểu được lòng tôi
Mong sao ngày tháng hãy ngừng trôi
Cho tia nắng ấm hôn làn tóc
Tô thắm tình tôi dẫu không lời.

Ước gì Em đến bên tôi nhỉ?!
Để tim rung mãi nhịp nồng say
Mai này trên bước đường thiên lý
Có mảnh tình tôi nối đêm ngày.

Tôi sẽ nói thầm câu tạm biệt
Vì vẫn còn đây nỗi hoài mong
Chia tay đâu phải là vĩnh quyết
Nên lời yêu dấu tận đáy lòng.

Dù cách phương trời, xa vạn dặm
Hồn sẽ tung trời, vượt cánh mây
Để ngày mai đẹp màu nắng ấm
Tìm đến bên Em nối tình đầy.

Tình gửi từ trên đôi cánh sắt
Yêu thương trải nhớ, vượt sơn khê
Ơi Em xin hẹn mùa trăng mật
Tay nắm bàn tay nói hẹn thề.

HUY VĂN
( Lấy ý từ  Leaving on a Jet Plane - John Denver )

ĐỘT KÍCH ĐÊM

Trăng đỏ máu, suối đen hơn đáy vực
Đêm chập chùng, bừng sáng hỏa châu soi
Cúi rạp mình như bò sát, nín hơi
Chờ thủ hiệu, hàng ngang cùng đột kích.

Dốc yên ngựa phân chia ta với địch
Cỏ tranh khô, tử khí át hương sim
Đêm phập phồng theo nhịp đập con tim
Giờ quyết tử. Trung Đội: " Xung phong! Sát! "

Mạng con người phút giây thành cỏ rác
Đêm thét gào, súng đạn nổ không ngơi
Chiếm mục tiêu, đêm long đất lỡ trời
Người hăng máu, núi đồi say khói lửa .

Rồi im lặng chợt về trên địa ngục
Đêm thâm u, dã thú nuốt con mồi
Bóng trăng nghiêng, hoa đăng nhạt sau đồi
Soi bãi chiến, rọi hố hầm đẫm máu .

Vuốt mắt bạn, gom xác thù, báo cáo
Vét chiến hào, chờ đơn vị bàn giao
Khói mắt cay, hay có ngấn lệ trào
Khi khoảnh khắc bỗng trở thành thiên cổ.

Lại suốt đêm giữa chiến trường gian khổ
Lính hành quân, đêm thức, sáng ngủ ngày
Chờ đến lượt bản thân mình " trúng số "
Buồn tang thương, vui sống sót hôm nay .

Huy Van

XIN ĐƯỢC CÁM ƠN NGƯỜI

Xin cám ơn những tấm lòng quảng đại
Đã rộng tay đón nhận kẻ khốn cùng
Lại bắt đầu trên mảnh đất tạm dung
Cho mầm sống tái sinh trong đời mới.

Đành là phải hướng lòng theo bước tới
Nhưng vẫn còn cay đắng mối thương tâm
Đang râm rang nỗi nhớ rất âm thầm
Của năm tháng, bể dâu mùa quốc nạn.

Xin cám ơn máu xương thời khinh mạng
Đã bao năm vun xới đất Ông Cha
Máu liệt oanh của trang sử Cộng Hòa
Làm thành lũy ngăn cuồng lưu hồng thủy.

Thân viễn xứ mà hồn nơi cố lý
Núi sông ơi! Đây mấy cõi quan hoài
Ký ức nào còn mang nặng trần ai
Của một thuở đẹp giày saut, áo trận.

Xin cám ơn những đắng cay định phận
Nuôi hùng tâm dẫu nước mất nhà tan
Thân ngục tù, hồn vẫn thênh thang
Thả mơ ước vào khung trời hy vọng.

Cám ơn Người hy sinh cho tôi sống
Dù lất lây trong nghịch cảnh oan khiên
Cám ơn Anh: gương bất khuất, trung kiên
Của kẻ sĩ giữa muôn trùng khổ nhục.

Gom một thoáng hương thừa hạnh phúc
Thành nến hong tâm thức lúc chiêm bao
Xin cám ơn những xương trắng máu đào
Đã tô thắm thời  " cổ lai chinh chiến "

Tận đáy lòng mãi vang lời ước nguyện
Nhìn trời quê rực rỡ ánh hồng tươi
Mùa Tạ Ơn xin được cám ơn Người
Nay viễn xứ hẹn ngày mai quang phục.

HUY VĂN
26-11-2009
( Cảm hứng từ đoạn video có hình ảnh của
Thiếu Tá Lê Hữu Cương Khóa 16 Võ Bị )

BAO NĂM ƯỚC HẸN VẪN CHƯA TRÒN

( Để nhớ mùa công tác CTCT
19/11/1972 - 19/01/1973 )

Khác gì mây khói vương đầu núi
Loáng thoáng, mong manh, chực chờ tan
Lời hứa đã chìm trong gió bụi
Khi chân khua mãi nhịp hoang đàng.

Một dạo Thu tàn trên bóng nắng
Lối Duồng(1) ai thả bước tung tăng?
Trời xanh, sóng bạc, hương biển mặn
Nhớ quá! Thượng Văn, ơi Thượng Văn!

Vành nón nghiêng theo chiều Lâm Lộc
Thơm nắng làng Em táo trĩu cành
Làn gió đưa hương vờn lên tóc
Guốc khua lính qúynh bước chân nhanh.

Lỡ một chuyến xe về Phan Rí
Đành treo nỗi nhớ tại ngả ba
Trải một dòng Thơ vào nhật ký
Cho dài thêm nỗi nhớ Hòa Đa.

Hừng hực nắng loang trên mặt đất
Con dốc Lương Sơn muốn đụng trời
Khi không máu đổ mùa Sinh Nhật (2)
Chưa thành lính chiến đã thây phơi.

Nhớ dãy phố buồn ôm quốc lộ
Vằng vặc trăng soi bóng quận đường
Sương tỏa bóng Hời đêm hoài cổ
Nỗi lòng Chiêm Quốc thẫn thờ vương.

Bao năm ước hẹn vẫn chưa tròn
Lạc giữa phế hưng của nước non
Bình Thuận, Hòa Đa dù vạn dặm
Vẫn gần tâm tưởng, vẫn keo son.

HUY VĂN
(1) Duồng =  Một tên khác của Xã Thượng Văn
(2) " Tai nạn giao thông “ giữa GMC và L19 ngay tại đầu
dốc Lương Sơn, Xã Chợ Lầu, Quận Hòa Đa ngày 19-01-1973 .
Một SVSQ thiệt mạng. Bốn SVSQ và người Quan Sát
Viên của L19 bị trọng thương

LÚC PHÂN VÂN

Xưa chinh chiến vốn mang hồn bất sá
Đường chông gai mà bước chẳng ngại ngần
Nay yên ấm sao rụt rè chí cả
Nhìn cảnh đời trôi xấp ngửa, lần khân!

Có phải vì mang phận hèn, thân nhục
Nên cùn mằn nơi xứ lạ, người dưng?
Hay chỉ vì nhánh đời chia mấy khúc
Nên tháng năm cứ trì trệ...lừng khừng?

Đem buồn vui vào tiếng chì, tiếng bấc
Của nhịp đời chìm nổi giữa phế hưng
Để dư âm của binh tàn, nước mất
Vẫn triền miên vang vọng đến vô chừng!

Thương quá! Những tim hồng mang nhiệt huyết
Nhớ làm sao! Sắc áo với màu cờ
Xưa ngậm ngùi nhìn non sông tận tuyệt
Nay vẫn là chim quốc gọi nguồn mơ.

Nợ xương máu chất chồng theo ngày tháng
Câu hẹn thề còn vọng mãi hoài âm
Bao nhiêu năm mỏi mòn vì quốc nạn
Quê hương ơi! Đây một nỗi đau thầm.

Thắp ngọn đuốc soi bóng mù viễn xứ
Cho sáng hồn khi chao đảo, phân vân
Ta: bèo bọt đang xuôi dòng lữ thứ
Mang lòng son đặt trên bước thăng trầm!

Đã thấp thoáng ráng trời, hoàng hôn tím
Nên cũng đành cương lỏng, vó câu lơi
Thời gian ơi! Hãy ngược vòng xoay chuyển
Cho hoa niên lần nữa điểm tô đời.

HUY VĂN

SÀIGÒN 1972

Lang thang đi giữa phố phường
Bước chân vô định, con đường vô thanh
Rừng người như nước trôi nhanh
Ta như suối cạn loanh qoanh trũng buồn
Chỉ qua mấy tháng quân trường
Đã man mác những vô thường hiện sinh
Thiên tòa đèn, nến lung linh
Mừng mầu nhiệm của an bình Thiên Sai
Vài câu nguyện Đấng Anh Hài
Xin vơi bớt những u hoài đa mang
Người vui hạnh phúc trần gian
Ta nghe vai nặng hành trang vào đời
Đêm nay: Đêm Thánh từ trời
Đêm ta từ giã mộng đời hoa niên
Áo thư sinh giữ tình riêng
Áo nhà binh gánh ưu phiền quan san
Giữa lòng phố thị rộn ràng
Chân đi, hồn bỗng ngập tràn ưu tư
Mới qua ngày phép mà như...
Muốn quay lưng bước, giã từ đêm vui.
HUY VĂN


HIỆP ĐỨC 1975
Tiếng ai đó thở dài trong bóng tối
Thay tiếng lòng khấn nguyện đón Giáng Sinh
Đêm rừng núi co ro tay bó gối
Đêm lạnh đầy lán trại Tù tàn binh.

Tiếng ai đó hay thâm u gió thổi?
Hòa tiếng côn trùng tấu khúc nỉ non
Lạnh vào tim cho lòng chợt héo hon
Đêm Hiệp Đức. Đêm đông. Đêm cải tạo.

Tiếng ai đó! Hay tiếng lòng áo não
Mang đắng cay, tủi nhục kiếp vong thân
Đêm Tình Yêu. Đêm Thiên Chúa xuống trần
Lòng khắc khoải mơ hồng ân nhiệm lạ.

Tiếng ai đó!? Trời ơi, sao buồn quá!
Thương gia đình, nhớ Cha Mẹ, Vợ Con
Nhớ người yêu, bè bạn, nhớ...Sàigòn
Nhớ kỷ niệm, buồn, vui và...tất cả.

Tiếng ai đó hay rừng khuya trút lá?
Bồi hồi theo hoài vọng Đấng Cứu Tinh
Triệu con tim thổn thức điệu an bình
Xin ơn phước lấp tràn cơn sóng đỏ.

Tiếng ai đang thì thầm, hay lời gió?
Mang hương lòng vượt trăm núi, ngàn sông
Đêm huyền linh. Có mơ thấy gì không
Hỡi đồng cảnh : Tù tàn binh  Hiệp Đức?
HUY VĂN

LẠI MỘT NGÀY CUỐI THÁNG, CUỐI NĂM

Bừng mắt dậy. Sáng trời: tuyết đổ
Lại rưng rưng tiềm thức lạc loài
Giọt cà phê tỏa hương viễn phố
Đặc quánh như vô lượng trần ai.

Trắng một cõi sương giăng bãng lãng
Chờ vòng quay khép lại thời gian
Trời thinh lặng, Người buồn ly tán
Lòng viễn du chớp bể mây ngàn.

Nhìn tuyết phủ một trời băng giá
Thấy cảnh đời như bóng tà huy
Thẩn thờ như bóng cây trơ lá
Hồn mang mang nhớ lúc xuân thì.

Gọi sông núi vào vùng hoang tưởng
Bày cuộc chơi đầu gió chân mây
Ít ra cũng một lần ngất ngưỡng
Nối quê hương- viễn xứ. Đông-Tây!
Cứ vuốt mặt hẹn lần hẹn lựa
Mà bóng quê thì vẫn mù tăm
Thôi cũng đành! Hẹn thêm lần nữa
Lại một ngày cuối tháng, cuối năm!

HUY VĂN
( Lebanon, PA 31/12/2009
)

XUÂN TRÊN PHỐ SÀIGÒN

Sàigòn vẫn thân quen từng góc phố
Chỉ cuộc đời đang cùng cực đổi thay
Nên đang đi giữa phố xá hôm nay
Lòng cảm thấy đã là người xa lạ.

Vẫn còn đây phố phường năm bảy ngả
Nhưng đường nào cũng rậm rạp cờ sao
Như cánh rừng trong ác mộng chiêm bao
Đang vây hãm những mảnh đời tăm tối.

Cũng là Xuân đang về trên muôn lối
Nhưng cỏ, cây, hoa, lá chỉ gượng vui
Vẫn là Xuân với mơn man gió thổi
Đón xuân tươi sao héo úa nụ cười?!

Ngồi trầm ngâm rót buồn vào ly cạn
Bạn và tôi ngậm bọt, nuốt rưng rưng
Say? Mặc kệ! Chiều nay mình xả láng
Mai chia tay vĩnh viễn...Biết đâu chừng!?

Men bia đắng. Men đời không vị ngọt
Nên đành lòng: tuổi trẻ đốt thanh xuân!
Bạn và tôi: giữa thời cuộc trầm luân
Như cá chậu, như chim lồng khan tiếng hót.

Hãy cạn ly cho lòng thêm đau xót!
Hãy cười tươi trên sân khấu lộ thiên
Chôn thật sâu, thật lắng nỗi niềm riêng
Vì hài kịch chỉ mới vào vở diễn!

Xuân thanh bình mà sao hồn chinh chiến?!
Giữa Sàigòn ngồi nhắc bóng Xuân xưa
Những mùa Xuân ven suối cạn, rừng thưa
Cùng Xuân thắm của tuổi thơ dấu ái.

Sàigòn ơi! Bây giờ và mãi mãi
Trong đời ta không còn bóng Xuân qua
Xuân đang về mà hồn đã vắng xa
Vì hồng thủy và cuồng lưu hoang tưởng.

Chiều tàn năm bạn cùng tôi ngất ngưỡng
Cạn ly đầy. Nhìn thế sự nhi nhô
Chúc gì đây?! Ngôn từ sao quá gượng
Xuân đến mà chi!? Buồn quá! Thôi!...VÔ!

HUY VĂN
Trước thềm Xuân Mậu Ngọ 1978
( Tặng quý đồng cảnh Nhà 2, Trại 4, HT/TA14: Phong, Đạt, Hữu, Ngọc, Thành )

BÓNG XUÂN GIỮA NÚI RỪNG

Xuân  về  sao  nắng  chưa  đủ  ấm ?
Lấp  lánh  sương  còn  lạnh  sớm  mai
Rừng  vẫn  muôn  trùng  ôm  núi  thẫm
Tuyến  đầu  súng  vẫn  giữ  trên  tay.



Nơi  đây  không  có  màu  hoa  thắm
Ong  bướm , chim  trời  chẳng  ghé  qua
Trầm  ngâm  như  nước  hồ  gương  lắng
Nên  bóng  Xuân  còn  xa  rất  xa.



Không  có  hoa  núi  cô  đơn  quá
Không  có  Xuân  rừng  bỗng  hóa  già
Giữa  khung  cảnh " Trời  quen, Đất  lạ..."
Lính  cũng  buồn, chợt  nhớ  Mẹ  Cha.



May  quá ! Có  chút  quà  kết  nghĩa
Của  hậu  phương  gửi  lính  xa  nhà
Vài  gói  thuốc  cùng  trà  thơm, bánh , mứt

Thư  học  trò  kèm  khăn  nhỏ  thêu  hoa.


Dường  như  trang  giấy  còn  thơm  mực
Thoảng  hương  tóc  gội  nắng  vào  Xua^n
Man  mác  tuổi  hồng  trong  nét  bút
Ấm  lòng  chiến  sĩ  lúc  hành  quân.



Dù  chỉ  một  vài  câu  ngắn  ngủi
Đủ  mang  hạnh  phúc  đến  ngập  lòng
Ơi  người  Em  gái  chưa  quen  biết
Xuân  đến  rồi  đây. Có  phải  không?


HUY VĂN
( Trà  Kiệu, Duy  Xuyên 17-01-1974 )

TỪ VẠN DẶM

Gío ơi! Hãy căng buồm về bến cũ
Cho thuyền đời quay ngược chuyến viễn du
Một đại dương, đôi bờ nhớ mịt mù
Trăn trở mãi tháng ngày nơi biệt xứ.

Mưa ơi! Hãy đong giọt buồn cô lữ
Nhắn dùm ta lời hò hẹn trăm năm
Lỡ mai sau ngỡ ngàng câu tình tự
Cũng còn đây nỗi nhớ rất âm thầm.

Mây ơi! Hãy về che rừng, ôm núi
Khoác đài trang lên cánh áo mù sương
Dệt bâng khuâng trong diễm ảo vấn vương
Cho cổ tích vẽ tranh thơ huyền thoại.

Nắng ơi! Nối biển trời quan tái
Với sơn khê đang lạnh lẽo, sơ khai
Thả ánh sáng vào tối tăm cổ đại
Sưởi ấm đời, soi chiếu bước tương lai.

Trăng ơi! Trải màu tơ đêm khắc khoải
Bàng bạc treo thương nhớ, bắt nhịp cầu
Đông dõi bóng theo ngàn trùng hồ hải
Tây nghiêng sầu cho dài quá... canh thâu!

Người ơi! Hãy hướng lòng từ vạn dặm
Thắp hương nguyền, mặc niệm mảnh non sông
Nhớ trời quê, lòng ly khách thầm mong
Ngày nắng ấm cho Xuân bừng sắc thắm.

HUY VĂN

MỘNG ĐỜI


Xin cho tôi được nắm bàn tay
Để nối tình thân, nối tháng ngày
Nối thêm ước trên đất mới
Vui nhịp đời trôi, quên đổi thay.
 
Xin cùng thăng tiến, vượt khổ đau
Nút dây thân ái giữ lòng trao
Gom hạnh phúc vào trong cuộc sống
Thắm tình luân lạc, nghĩa đồng bào.
 
Xin được mời nhau hướng về nguồn
đang tranh sống chốn tha phương
Trên cánh thiên di, hồn sông núi
Vẫn theo chim Lạc lướt trời sương .
 
Xin giữ trong tim ngọn lửa hồng
Soi đường thiên lý, sáng đời trong
Sưởi ấm tâm tình nơi xứ lạ
Xóa tan tăm tối, đón hừng đông.
 
Xin được cuối đời nghe tiếng hát
Của trẻ thơ vui giữa phố người
Hạnh phúc dâng tràn theo tiếng nhạc
Như đóa hoa lòng đón Xuân tươi.
 
Xin gửi tặng nhau những nụ cười
Làm hành trang vững bước không ngơi
Đẹp như Bách Hợp mùa hội nhập
Chan chứa tin yêu, thắm mộng đời.
 
               HUY  VĂN
(Qúy tặng những tâm hồn Hướng Đạo )

ĐÀ NẴNG NGÀY RA TRẠI

Quán đèn dầu. Thành phố loang bóng tối
Cảnh đìu hiu. Người lãng đãng, dật dờ
Chỉ một năm! Cứ như sống trong mơ
Phố cằn cỗi, người già nua. Nhức nhối!

Đêm Đà Nẵng, tháng 3! Mùa gió nổi
Quán không tên, leo loét bóng in tường
Nhớ bạn bè. Nhớ đồng cảnh thân thương
Còn nghiệt ngã trong cảnh đời tù tội.

Mới tròn năm đã quá nhiều thay đổi!
Ta về đây mà ngỡ lạc chốn nào
Phố bây giờ: nhà trống giữa rừng sao
Buồn như thể đồng hoang đêm sa mạc.

Một năm thôi! Đủ cho lòng tan tác
Xót nhục hình. Vàng đá tựa bèo trôi
Mắt thâm u. Lời ngậm kín trên môi
Cho nặng trĩu bóng đời mờ nhân ảnh.

Vừa ra trại đã thấy sầu nặng gánh
Đà Nẵng ơi! Ta trở lại đây rồi!
Chi thấy lòng thêm tẻ lạnh mà thôi
Kỷ niệm củ, thành phố xưa...đã chết!

Mai ta đi tiếng lòng sao nói hết
Câu tâm tình bất chợt thoảng qua mau
Chào Cầu Vòng mới đó đã lạ nhau
Vì Đà Nẵng nay đã thay chủ mới.

Mai ta đi sẽ không cần nhắn gởi
Vì thân thương, dấu ái đã mù khơi
Kẻ biệt tăm, người đang trả nợ đời
Còn ai nữa để mong lần gặp lại!?

Mai ta đi biết đâu là mãi mãi
Không quay về chốn cũ, một thời qua
Đà Nẵng ơi! Dẫu muôn trùng hồ hãi
Vẫn nhớ hoài phố, núi, biển...áo hoa!

HUY VĂN
20-03-1976
( Qúy tặng: Trần Ngọc Dũng, TĐ2 TQLC Nguyễn Văn Bốn, Nguyễn Văn Tài TK Quảng Nam, để nhớ ngày về từ Hiệp Đức )

LÃNG ĐÃNG


Vẫn còn đây tấm lòng son
Khi vui bất chợt, lúc buồn mang mang
Từ ngày thay cảnh nhân gian
Thủy chung còn lại mấy hàng thương tâm
Chút sương mờ tóc hoa râm
Nhuộm đời dâu bể, thăng trầm bấy lâu
Phù trần nắng quái, mưa ngâu
Nhân sinh chao đảo, mộng đầu bèo mây
Gánh quan san nặng vai gầy
Cõi trầm kha vẫn còn đầy nhiễu nhương
Vẫn gai góc phủ trên đường
Mang hồn du mục tha phương gọi tình
Muốn quên một cõi phân chinh
Lại càng thêm nhớ phận mình gió sương
Một thân du tử tha hương
Một đời oan nghiệt, vô thường, phân vân
Đất xa chung mảnh trời gần
Người đi nặng bước phong trần đó đây
Tôi theo đầu gió, chân mây
Lạc vào hoang tưởng, nhập bầy thiên di
Bao năm đôi ngả phân ly
Trang đời viễn xứ còn ghi dòng sầu
Ngõ hoàng hôn bạc mái đầu
Lối phiêu du lắng vó câu dặm trường
Mang lòng hoài vọng cố hương
Trông vời cố quận, hồn nương mộng về.

HUY VĂN.

Vong Co Huong

Ngồi một cõi nhớ về mùa trăng cũ
Lòng bâng khuâng nghe gió lạnh muôn trùng
Trời xa vắng, bàng hoàng hoa héo nụ
Để vu vơ gom lại nỗi mông lung.

Một mùa thương đổ về trên nắng úa
Rừng nghiêng cây, trút lá, lạnh sương giăng
Chiêm bao thấy lối về mờ khói lửa
Cho trời mây buồn mấy nẻo cách ngăn.



Trên cánh gió ai nhắn lời trầm vọng
Để lòng đau thương hận của một thời
Tiếng ai đó, hay lời mây, tiếng gió
Dội vào tim như giông bão trùng khơi.



Có khoảng trống trong màn đêm vũ trụ
Gom không gian vào huyền hoặc hư không
35  năm còn đứng ngậm ngùi trông
Thuyền viễn xứ ra khơi theo định mệnh.



Vẫn trôi mãi dòng đời không bãi, bến
Thời hoa niên đã nặng gánh quan san
Nay bạc đầu  vẫn phiền lụy đa mang
Dây cương lỏng, ngựa chồn chân. Rời rã!



Một cuộc sống chia đời qua hai ngả
Mộng xa vời, thực tại lắm bến mê
Một ước mơ chia  trăm hướng đi, về
Nên thiên lý cũng bạc màu sương khói.



Nơi quan tái mơ hồ sông núi gọi
Lạnh sơn khê nên đắng cả hồ trường
Đành như lũ côn trùng chờ đêm tối
Để mỏi mòn cất tiếng vọng cố hương.

                        
Huy Văn

THÁNG 4! HẸN CHUYẾN HỒI HƯƠNG

Tháng 4! Tận tuyệt quan san
Về đâu một thuở dọc ngang với đời!?
Thiên di trên cánh trùng khơi
Bạn, tôi đi giữa đầy vơi phận người
Chia nhau cay đắng, ngọt bùi
Gượng vui bằng những tiếng cười vô thanh
Nhắc nhau những chuyện ngày xanh
Nhánh trầm kha vẫn đơm cành thủy chung
Đã đành treo kiếm, bẻ cung
Vẫn còn đây tấm lòng trung rạng ngời
Núi sông dù rất xa vời
Màu Cờ, sắc Áo ngập trời viễn phương
Tháng 4! Dốc cạn hồ trường
Nhớ hoài một thuở cùng đường...trắng tay
Bể dâu, thời cuộc, đổi thay
Rượu thề bến Dịch còn quay quắt lòng
Bờ xa đếm bước lưu vong
Mặc cho năm tháng khép vòng tử sinh
Gần nhau bằng những thân tình
Của thời luân lạc, của khinh mạng đời
Nén thêm phiền muộn rã rời
Giữ trong tim kỷ niệm thời gió sương
Bạn, tôi lữ thứ dặm trường
Gặp nhau tặng chút thân thương kết tình
Dìu nhau qua cõi vô minh
Vượt cuồng lưu đỏ, đón bình minh tươi
Mong ngày nắng ấm môi cười
Đường mây cố quốc nối đời tha phương
Tháng 4! Hẹn chuyến hồi hương
Bạn, tôi về giữa phố phường hoan ca!
HUY VĂN

GỬI HƯƠNG LINH TỬ SĨ KHỐI TÌNH CHUNG

Buổi tàn xuân gửi đôi dòng tưởng tiếc
Thay hương lòng thắp muộn chốn viễn phương
Tôi: lưu vong, đang lữ thứ dặm trường
Bạn: miên viễn, ngày đêm ôm đất Mẹ.

Lửa tim hồng của một một thời son trẻ
Vẫn bừng bừng dẫu bóng xế thời gian
Trải hy vọng nối nửa vòng trái đất
Gom ánh quang chiếu rạng lối quay về.

Gảy gánh tang bồng, tan mùa cung kiếm
Mang nỗi nhục thân suốt kiếp đọa đày
Tôi ở phương này xa xôi trời biển
Nhớ bạn, thương quê, buồn đọng mắt cay.

Bạn nghìn thu ôm màu Cờ, sắc Áo
Hiển linh trong hùng sử rất liệt oanh
Tôi còn mãi bôn ba trong mưa bão
Của phù vân và hiện thực mong manh.

Cánh thiên di còn nặng mang thề hứa
Suốt đời còn nặng nợ với sơn khê
Lời tâm nguyện từ dạo còn khói lửa
Nay thành câu hoài vọng lúc nhớ quê!

Những trăn trở mang dấu hằn thương tích
Chập chùng theo bóng sắc buổi tà huy
Nhớ bạn xưa, nhớ quá lúc xuân thì!
Đành treo chén quan san trong...nhật ký!

Tôi: một mảnh đời trôi ngoài vạn lý
Bạn: thiên thu hòa tiếng gọi muôn trùng
Nâng một cánh hoa lòng màu chung thủy
Gửi hương linh TỬ SĨ khối tình chung.

HUY VĂN
(Để nhớ  toàn thể anh linh Tử Sĩ một thời là Đồng Đội và Chiến Hữu BĐQ của tôi hiện còn an nghỉ đâu đó trên quê hương và trong vùng đất mang tên " Thương Tiếc " )

SÀIGÒN VÀ EM

Trong mịt mù của trường giang dậy sóng
Có dáng Em trên bến đợi: hiền, ngoan
Bàn tay thon níu không gian hiển lộng
Đời rong rêu mà tình rất nồng nàn.

Phố Sàigòn trong những ngày nắng đỏ
Mang nỗi buồn của hoang phế hiện sinh
May quá! Có em thon ngón nhỏ
Vun xới mầm xanh, nuôi dưỡng cuộc tình.

Cám ơn Em một thời là chiếc bóng
Đã cùng tôi chia sớt những niềm đau
Biến nỗi buồn trong nghiệt ngã đời nhau
Thành hạnh phúc vô thường thời hậu chiến.

Em: nắng sớm bên giáo đường huyền nhiệm
Tóc mềm buông trên cánh áo đài trang
Em: nguồn vui trong cùng tận đa đoan
Của năm tháng sống bằng lời kinh nguyện.

Em như bóng theo hình luôn quyến luyến
Chia gian nan, gánh bi kịch đời người
Qua ngàn nỗi u trầm thời quốc biến
Em vẫn một lòng thanh khiết, an vui.

Giữa man mác của đầy vơi hoài cảm
Em chập chờn như sương khói huyền minh
Nhớ  làm sao: lời Em quyện hương kinh
Và nhớ quá: Sàigòn, Em... kỷ niệm!

HUY VĂN
( Để nhớ Thérésa Nguyễn Thị Bạch Yến )

THÂN TA VẪN NỢ TRIỀN MIÊN


35 năm! Đã 35 năm!
Thời gian trôi lặng lẽ, âm thầm
Đường mây hun hút trên cánh gió
Thiên di vạn dặm chẳng hoài âm.

Nhớ khi xưa giữa thời vong mạt
Kiếp tàn binh cuốc đất, phá rừng
Biết bao dâu bể và tan tác
Ngày ra tù Trời, Đất rưng rưng.

35 năm thắp từng ngọn đuốc
Soi bóng đời ta giữa phù hoa
Biển lửa hôm nào ta nhập cuộc
Vẫn cháy râm rang cõi ta bà.

Nắng Hè thiêu đốt dòng hận sử
Mưa Thu lã chã giọt vắn, dài
Chớp mắt đã già thân lữ thứ
Chuyện vá trời biết tỏ cùng ai?

Nơi xứ người cơm no, áo ấm
Mà sao lòng khắc khoải, chưa yên
Tâm còn động, tình còn u uẩn
Bởi thân ta vẫn nợ triền miên.

Nợ xương máu những người đã khuất
Nợ núi sông trả mới nửa mùa
Nợ chồng nợ! Đời trôi tất bật
Thẹn lòng khi nhớ chuyện xa xưa.

( Để thay lời tri ân  Đồng Đội Tử Sĩ )

LÚC DƯỠNG QUÂN

Thau bách nhật nằm ngay trước mặt
Mồi " chay " chính giữa, Lính khoanh tròn
Trung đội chuyền nhau từng ca sắt
Nhấm nháp, khề khà... " Cũng khá ngon! "

Một đám hồn nhiên đứng, nằm, ngồi
Đứa sờn vai áo, đứa tả tơi
Quan, lính như nhau: cùng trang lứa
Chuẩn úy, binh nhì ...cũng vậy thôi!

Rượu uống cho vơi mùi lửa đạn
Quên nỗi gian truân của lính rừng
Vài ngụm đủ làm tim đập loạn
" Đủ rồi! Tụi bây uống. Tao ngưng!"

Lắc lẽo cọc tre, võng thế giường
Poncho che nắng, gió, mưa, sương
Vài hơi thuốc lá trong tiếng nhạc
Tưởng như đang ở chốn hậu phương.

Đơn vị tuyến đầu còn đối địch
Hôm nay đại đội tạm xa vùng
Về sau phòng tuyến làm trừ bị
Dưỡng quân, ứng chiến, tái bổ sung.

Sống được lúc nào vui lúc đó
Huống chi bom đạn rất vô tình
Chút men sưởi ấm đời gian khó
Thắm tình Huynh Đệ, nghĩa Chi Binh.

HUY VĂN
( Thạch Trụ, Mộ Đức, Quảng Ngãi 24-06-1974)

MỘT BÓNG: TÔI!

Tháng 7! Mùa Hè! Cơn nắng quái
Sân vàng cỏ rũ. Bóng cây nghiêng
Trên trời, vân cẩu như ngừng lại
Gío lặng. Tranh mây chợt hão huyền.

Dấu vết hỗn mang mùa đỏ lửa
Đã thành thương tích của Hè xưa
Đời trôi lặng lẽ hơn một nửa
Vẫn phong trần, phiêu bạt, nắng, mưa!

Lá cỏ phơi vàng sân hiu quạnh
Chớm Hạ mà như đã vào Thu
Bên trời hí lộng màu vân ảnh
Cho thêm rời rã đóa phù ưu.

Mượn chút nắng vờn qua tóc rối
Trải bâng khuâng vào chốn hư không
Quán gió, cầu sương: đời thoáng vội
Ngày chưa tắt nắng đã mênh mông!

Tháng 7! Trong nỗi đau thầm lặng
Thời gian cứ thế: vật vờ trôi
Như thuyền buông lái trên sông vắng
Thấy giữa muôn trùng một bóng: Tôi!

HUY VĂN
(07/07/97)

NGÀY CHIA TAY

Ta bước về xuôi khi hè đỏ lửa
Chào phố thân thương. Tạm biệt giảng đường
Chào những rộn ràng của mùa trọ học
Trả lại cao nguyên: rừng, núi, đồi, sương.

Giữa những bàng hòang, lòng như lá úa
Tập vở buồn theo lạnh vắng sân Trường
Suối tóc nào buông mượt mà áo lụa
Cuốn hồn ta trên vạn nẻo quê hương!?

Giữ lại chút tình thay màu kỷ niệm
Màu nắng hây hây lóng lánh hạt sương
Màu lá ngàn thông đỉểm trời biên biếc
Màu mắt ai cười, ngây ngất chiều buông.

Biết nói những gì khi xe chuyển bánh
Câu giã từ chợt giữ lại trên môi
Nắm vội bàn tay cũng cạn ý rồi
Có nói chi nhiều cũng vậy mà thôi!

Chưa là cố nhân đã thấy đời cách biệt
Thoáng mắt xa xăm tiễn bước chân đi
Thầm hỏi bao giờ sẽ quay trở lại
Còn gặp được ai, sẽ nói những gì?!

Rồi cũng chia tay mỗi người một ngả
Như đàn chim rời tổ, cánh tung mây
Một thoáng môi cười thay câu từ giã
Đà Lạt ơi! Xin hẹn gặp...sau này!

HUY VĂN
(Mùa Tổng Động Viên 1972)

ĐÊM RỤNG CÁNH VÀNG PHAI

Tháng 10! Đêm thu. Sương giăng mờ ngõ tối
Ngồi bâng khuâng thả mộng đón tàn canh
Đêm mù khơi, lạnh tràn lên ánh mắt
Người quạnh hiu. Trăng vời vợi xuyên mành.

Lòng rười rượi đưa hồn vào cõi nhớ
Mùa nguyên tiêu dìu dặt ánh trăng đầy
Nhớ phố núi mù sương hòa hơi thở
Mà ấm sao đường chung bước, đan tay!

Tháng 10! Đêm bồi hồi theo tâm động
Sương nhẹ giăng, trăng lấp lững chân mây
Đêm cô lữ nhìn phố khuya nghiêng bóng
Hồng nhan đâu!? Sao lạnh quá nơi này!

Người luân lạc. Đời phong ba. Tình lỡ
Thu hững hờ nhuộm tím lối quan san
Hương quá khứ lan dần vào nỗi nhớ
Đêm thản nhiên trôi. Trăng thổn thức ...tàn!

Thân ly khách theo dòng đời xấp, ngửa
Kiếp rong rêu chìm, nổi giữa trường giang
Vó câu đã im lìm từ muôn dặm
Nên giấc hoài Thu lạnh bóng trăng vàng.

Thu cô miên. Trăng tàn. Đêm hun hút
Gío trầm lay. Man mác tiếng thở dài
Buồn như thể sương nhòa trên lá mục
Tháng 10! Nghe đêm rụng cánh vàng phai!

HUY VĂN

Mua Trang

Ngày về ôi quá xa xăm!
Đêm sa mù vẫn lặng căm nẻo đời
Quạnh hiu, trăng nhạt đèn trời
Sương giăng độ lượng, giọt rơi hiền hòa
Đã xa! Ôi đã quá xa!
Âm hao tình động, nhạt tà áo mơ
Mạch sầu đọng giữa trang thơ
Nguyệt cầm gọi mãi bến bờ tịch liêu
Nhớ màu trăng úa ... đìu hiu!
Rèm sương phủ bước, lá thêu bóng rằm
Đêm soi ngõ vắng u trầm
Người đi: bóng nhỏ, âm thầm... cô miên!
Đèn trăng soi lối vô biên
Mập mờ đáy vực, hoang tuyền đỉnh mây
Đàn buông trầm, bỗng, vơi, đầy
Khúc ly hương vẫn đêm ngày héo hon
Bờ tây mấy độ trăng tròn
Biển đông người vẫn mỏi mòn đợi trông
Một đêm thu sáo sổ lồng
Bay đi vẫn nhớ bên sông ai chờ
Chờ đêm trăng tỏ, sao mờ
Tha phương đồng vọng bến bờ quan san
Mùa trăng xưa khóc ly tan
Đêm nay trăng vẫn còn mang u tình
Bâng khuâng người cũng một mình
Đối trăng, đối bóng, đối hình, đối tâm
Rừng thu khép lá ... trầm ngâm
Trăng nguyên tiêu cũng gọi thầm ... Tình ơi !

CHIỀU MƯA PLEIKU

Tôi đi giữa cơn mưa dầm đất đỏ
Lạnh đầu thu mà như đã lập đông
Hàng cây đứng chụm đầu trên phố nhỏ
Đây: Pkeiku. Đâu " má đỏ môi hồng" ?!

Nỗi nhớ theo mưa từ đâu chợt đến
Khi bâng khuâng chạnh nhớ dáng thông buồn
Đà Lạt đang trở mình trong gió quyện
Hay cũng chập chùng đong hạt mưa tuôn?

Đếm giọt cà phê thả đều một nhịp
Vọng tiếng  thời gian thong thả ... vô tình!
Trong góc quán Lính thả hồn tư lự
Nhìn mưa rơi tạm quên chuyện chiến chinh.

Có bóng ai nghiêng nón che cơn gió
Áo em nhòa trong màn trắng mưa sa
Có phải vì tôi em cuống cuồng bước nhỏ
Hay Basalte đang níu gót em qua?

Giữa phố phường, tôi làm người khách lạ
Đứng lặng nhìn mưa phủ bóng quỳ hoa
Chiều vào tối cho mù sương lan tỏa
Mưa vẫn rơi trên phố núi hiền hòa.

Tôi thả chân theo dòng người xuôi ngược
Thầm ngân nga câu " má đỏ môi hồng "
Phố lạnh lùng. Đường mưa rơi sũng nước
Lính thẫn thờ. Lòng quạnh vắng... mênh mông.

HUY VĂN
( Pleiku, mùa thực tập Trung Đội Trưởng tháng 11/1973 )

CÁM ƠN

Cám ơn trời vẫn còn xanh
Cho ngày vương nắng trên cành lập đông
Cám ơn khúc hát mênh mông
Gọi hồn về lắng bên dòng trường lưu
Qua ngàn dâu bể, phù hư
Cám ơn tâm định, lòng như hồ trầm
Tóc phai, đời cũng âm thầm
Xa xăm nỗi nhớ, mộng gần chiêm bao
Cám ơn lời hứa bên nhau
Cho năm tháng lướt qua mau... không ngờ!
Cám ơn tiếng khóc trẻ thơ
Nghe như suối nhạc đơn sơ, hiền hòa
Cám ơn Lòng Mẹ, Tình Cha
Theo Con từng bước đường qua biển đời
Đất Trời vô lượng muôn nơi
Gọi tình nhân ái, vọng lời tịnh yên
Đầy, vơi còn một nỗi niềm
Nhớ quê ba nổi, bảy chìm đã lâu
Cám ơn nắm đất đồng sâu
Thủy chung chia mối cơ cầu với dân
Sông Tiền, sông Hậu bao lần
Mang phù sa đắp bờ gần, ruộng xa
Cám ơn kỷ niệm trong ta
Vẫn luôn gợi nhớ quê nhà dấu yêu
Tóc phai! Sợi trắng đìu hiu
Vàng phai! Bóng ngã tịch liêu cuối trời
Cám ơn Tử Sĩ một thời
Anh linh ngự giữa mảnh đời lưu vong
Chút tình riêng giữ trong lòng
Thắp hoài ngọn nến Tiên Rồng trên tay
Cám ơn viễn xứ từng ngày
Nhắc ta về nỗi lưu đày biệt tăm
Đời trôi, trôi rất âm thầm
Vẫn còn đây khối tình thân trao Người.

HUY VĂN

ĐÔNG MIÊN

Tháng 12! Đông khép vòng nhật nguyệt 
Thêm một mùa luân lạc chốn tha phương!
Thấm thoát đã qua bao lần sương tuyết
Gót lữ hành khua mòn mỏi dặm trường.

Đời không chỉ là thăng trầm ...cơm áo
Qua bao năm còn chồng chất nghiệt oan
Khi trời đất còn dọc ngang mê lộ
Là bóng quê còn xa thẳm bạt ngàn.

Tần ngần đếm phiên buồn đời cô lữ
Đêm chắt chiu từng cơn lạnh heo may
Những thoáng nhớ chợt buông lời tình tự
Cho sầu vương trên ngàn nỗi u hoài.

Gío thì thào, lạnh tràn đêm vô lượng
Trong cô phòng nhật ký trải niềm thương
Ngàn dặm xa về ươm vùng mộng tưởng
Thả sương rơi vào giọt đắng hồ trường.

Mộng viễn vông lạc vào mùa canh thức
Sương trắng trời Tây. Đông thắp nắng đầy
Vẫn biết trường giang xuôi giòng biệt xứ
Mà vẫn mong chim Lạc ngược đường bay!

Tháng 12! Thắp tinh cầu vời vợi
Đen một màu hiu quạnh chốn tha phương
Chập chờn giữa điệp trùng bóng tối
Là đông miên niệm tấu khúc hoài hương.

HUY VĂN